trời và đất cách nhau một sợi dây thừng
Trạng thái: Full. Đánh giá: 7.9/10 từ 43 lượt. Cùng đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng của tác giả Kim Bính tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Nhân vật chính: Chung Bình, Lục Thích. Editor: rabbitlyn. Từ khi anh nhìn thấy cô từ
Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng Chương 66: Bước ngoặt lớn Đầu năm qua đi chưa được mấy ngày, Lục Học Nhi nhận được điện thoại từ trợ lý của cha, gọi cô ấy đến bệnh viện Cảnh Sơn, đừng gọi Lục Thích.
Trời Và Đất Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - Chương 1-10 !! Audio Dã Quỳ !! Tác giả: Kim BínhThể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại, HE.=====
Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng - (Chương 67) - Tác giả Kim Bính Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Ý nghĩa tên truyện của từ đó mà ra, "Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng" - đó là khoảng cách mà Lục Thích thấy được khi Chung Bình đu dây từ trực thăng xuống cứu nạn khi anh mắc kẹt trên núi. Là khoảng khắc khi bình minh vừa hé ở bên kia chân trời, xóa nhòa đi màn đêm u tối, niềm hi vọng là tới, cho những con người còn đang mắc kẹt dưới kia.
Chương 1: Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng Chương 1 Chương 2: Chuyện nên làm Chương 3: Người đàn ông đốt tiền Người đàn ông? Chương 4: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật Chương 5: Từ trên trời rơi xuống Chương 6: Ôm ấp mười năm
lonwhirormi1974. Nói xong hai chữ này, Chung Bình lập tức chạy vội vào trong tòa nhà, một bóng dáng cũng vọt vào theo cô, đúng là người đồng đội cùng tham gia huấn luyện Hội chữ thập đỏ với Chung Bình. Lục Thích chỉ kịp nhìn thấy hai người kia biến mất như một trận gió, anh lại ngẩng đầu. Màn đêm buông xuống, ánh đèn thành thị chiếu sáng tầng mây, trong trời đêm ánh lên sắc xanh, áng mây bồng bềnh trôi theo làn gió, người nọ đang bị treo giữa không trung dường như cũng đang lung lay. “A… rơi xuống mất!”“Không rơi, anh ta chỉ giật mình thôi!”“Sao cảnh sát còn chưa đến? Mau gọi 110 đi!”“… Các anh phái trực thăng đến đi, phải dùng trực thăng! Trung tâm Hoàn Cầu cao mấy trăm mét thế này, người kia lại mắc kẹt ở đó, làm tôi nhớ đến trên phim, từng dùng trực thăng kéo người lên!”Xung quanh đều là tiếng hoảng hốt và báo cảnh sát, Lục Thích nghe thấy, bước vào cửa trung tâm Hoàn Cầu. Chung Bình và người đồng đội đã lên được sân thượng, người phụ trách tòa nhà lòng nóng như lửa đốt, liếc thấy trang phục của bọn họ, tinh thần tạm thả lỏng “Cuối cùng các anh cũng đến rồi…” Anh ta đột nhiên ngừng lại, “Các anh là ai? Không phải bên phòng cháy chữa cháy sao?” Người đồng đội nói “Chúng tôi là đội cứu viện Thái Dương, vừa nhận được điện thoại xin giúp đỡ.”Số điện thoại của đội cứu viện SR là 400, hai mươi tư giờ đều có người trực, ai cũng có thể gọi đến, không cần phải thông qua cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy. Mười phút trước đội cứu viện SR nhận được điện thoại xin giúp đỡ, lập tức thông báo, cũng thật khéo Hội chữ thập đỏ cách nơi này gần nhất, Chung Bình và người đồng đội đi đến trước, hiện tại cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy có lẽ còn đang trên đường đi. Mấy người khác trên sân thượng hoang mang lo sợ, bối rối kể lại tình hình “Anh ấy là đồng nghiệp của chúng tôi, hôm nay bởi vì chuyện công việc chúng tôi xảy ra tranh cãi, uy hiếp chúng tôi nói muốn tự sát, chúng tôi chỉ nghĩ là hù dọa thôi, ai ngờ vừa lên sân thượng, anh ấy lập tức nhảy xuống!”“Hiện tại anh ấy bị mắc kẹt ở nơi đó, làm thế nào đây?” “Sao cảnh sát còn chưa đến thế!”“Anh ta không còn trụ được bao lâu đâu!”“Xong rồi, làm thế nào đây, ơ…”Chung Bình và người đồng đội đi ra ngoài sân thượng, cẩn thận quan sát bên dưới. Cao ốc trung tâm Hoàn Cầu cao 170m, có bốn mươi tầng, ngọn đèn sáng rực, cho nên Chung Bình có thể nhìn thấy rõ ràng. Mặt ngoài tòa nhà toàn là vách tường nhẵn thín, không có cửa sổ, không có mái bằng, không có nơi nào tiếp được người. Người nhảy lầu mặc áo vest dài tay, không biết đang được thứ gì vây xung quanh, nhưng bị giữ lại ở vị trí cao khoảng 100m, ý chí muốn sống mãnh liệt, một bàn tay còn bám lấy thứ gì đó trên tường, mồm không ngừng khóc kêu to cứu mạng, chắc chắn là vô cùng sợ hãi rồi. Chung Bình chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm thế này. Cô xoay người, đang muốn nói chuyện với người phụ trách, đột nhiên thấy Lục Thích từ cửa sân thượng đi ra, cô hơi sửng sốt, rồi lập tức hoàn hồn. Chung Bình hỏi “Có biết thứ vây lấy anh ta là gì không?” Người phụ trách nói “Tôi đoán là tấm biển quảng cáo, gần đây chúng tôi đang tiến hành sửa chữa tường ngoài, chiều nay vừa mới dỡ bỏ biển quảng cáo, có một số khung còn chưa dỡ đi.” Lục Thích đi qua nhìn xuống người đang mắc kẹt giữa không trung, nghe vậy nói “Vận cứt chó.”Chung Bình bỗng nhiên quay đầu lại, tim Lục Thích đập mạnh khi nhìn thấy ánh mắt của cô. “A…”“A…”“A…”Tiếng hét liên tiếp, Chung Bình lập tức nhìn xuống phía dưới, thấy người bên dưới không ngừng ồn ào, người nhảy lầu đã im bặt. Đột nhiên anh ta rơi xuống một chút.“A…”Người chứng kiến liên tục gào thét. Khung quảng cáo trên tường quả thật không tiếp nhận được hết sức nặng, đang dần long ốc, người nhảy lầu lần đầu long ốc đã hôn mê bất tỉnh, hiện tại là lần thứ hai. Tình huống vô cùng khẩn cấp, mọi người còn khủng hoảng hơn so với trước, hai cánh tay người phụ trách không ngừng run rẩy, mất hết tất cả bình tĩnh. Người đồng đội bên cạnh Chung Bình đột nhiên hô lên “Tiểu Chung, lại đây hỗ trợ!”Người đồng đội lấy từ trong góc ra một bộ dây thừng, thoạt nhìn có lẽ là đồ trang bị “người nhện” để lại. Có người nói “Đây là của bọn Lão Vương, bọn họ đi ăn cơm mất rồi.”Người đồng đội kéo dây thừng ra, nói “Không kịp chờ nữa rồi, tôi đi xuống cứu người, cô hỗ trợ!”Đồ trang bị “con nhện” là dây thừng và tấm ván gỗ, Chung Bình nhanh chóng tìm được điểm cố định, cướp lấy dây thừng trong tay người đồng đội, nói “Anh hỗ trợ, tôi đi xuống.”Người đồng đội không đồng ý, Chung Bình nói “Anh không đồng ý, tôi vẫn đi, nhanh lên, anh ở trên chỉ huy!” Nói xong cánh tay đột nhiên bị giữ chặt. Lục Thích không biết xuất hiện từ khi nào, bắt lấy cánh tay cô, hét “Cô điên rồi, chờ cảnh sát đi!”Chung Bình dùng sức rút ra, Lục Thích đã có kinh nghiệm, lần này không để cho cô rút được “Còn chưa cứu được người thì cô đã ngã chết rồi, cô đứng im cho tôi!”Chung Bình đá anh một cái, rút tay ra “Anh đứng im một bên cho tôi!”Dưới sự hỗ trợ của đồng đội, cuối cùng cô đã chuẩn bị xong. Lục Thích còn muốn ngăn lại thì bị người đồng đội ngăn cản. Chung Bình lớn tiếng quát “Lục Thích!”Tiếng quát mãnh liệt, tiếng động như xuyên thủng tầng mây, Lục Thích đờ người tại chỗ. Chung Bình đứng bên rìa sân thượng, người phụ trách không ngừng nói “Các người xảy ra chuyện gì không liên quan đến tôi, là tự các người muốn đi xuống!”Chung Bình và người đồng đội bỏ ngoài tai, hai người phối hợp với nhau, Chung Bình dần dần rơi xuống. Cô giảm tốc độ không nhanh, tay bị dây thừng thô ráp cứa vào, rát tay, nghe thấy người đồng đội chỉ huy, cô hít thở sâu, chậm rãi, cuối cùng cách người nhảy lầu ngày càng gần. Bỗng chốc. “A…” “A…” Khung quảng cáo đột nhiên gãy, người nhảy lầu hôn mê rơi xuống, rồi lại dừng ở giữa không trung, như có người đột nhiên khiến thời gian dừng lại. “A…”“Trời ạ…”Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy áo vest người nhảy lầu, đám người không ngừng hô lên. Chung Bình cắn răng, kiểm soát vị trí của mình, dùng tất cả sức lực, cuối cùng đã đỡ được người nhảy lầu, ôm chặt lấy. Gió không ngừng thổi, Lục Thích chống tay vào lan can sân thượng, nhìn không chớp mắt bên dưới. Ánh đèn rực rỡ, lọt vào trong tầm mắt toàn là cao ốc và cầu vượt, khoảng cách 170m thu hết vào tất cả phồn hoa vào trong đáy mắt, thành đông cũ đang cải tạo, thành tây đang khai phá, thành bắc mạng lưới giao thông chằng chịt, năm tòa CBD tập hợp tất cả tinh anh ngành kinh tế. Lúc này cả thành phố đắm mình trong ánh đèn, tim Lục Thích đập mạnh như nhịp trống, tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh quên cả hít thở, trong mắt chỉ còn có một mình người kia. Người nọ nhỏ bé như thế. Chung Bình ngẩng đầu, tầm mắt từ lan can đảo qua mặt người nọ, chờ cứu viện phía trên. Lục Thích không biết cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy đến từ lúc nào, bên tai là tiếng chỉ huy, nhân viên phòng cháy chữa cháy nghe lệnh, thắt dây an toàn nhảy xuống, nhanh chóng đến bên cạnh Chung Bình, cột chắc người nhảy lầu, hai bên hợp lực, thành công mang người nhảy lầu lên sân thượng. Một đám người vây quanh người nhảy lầu, tiếp theo là công việc của bên cảnh sát và phòng cháy chữa cháy, Chung Bình đặt mông ngồi xuống đất, cởi dây thừng trên người ra, mỉm cười đáp lại sự cảm kích của người xung quanh. Người đồng đội giúp cô tháo dây thừng ra, vui mừng nói “May là chúng ta hành động sớm hơn một bước, vừa rồi rất nguy hiểm, suýt chút nữa thì có chuyện, may mà sức cô đủ khỏe.”Chung Bình cười không nói gì, tay im lặng để vào vị trí tim đập. Nơi đó đang đập thình thịch, hai chân cô vẫn còn mềm nhũn ra. Lần đầu cô trải qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Sân thượng dần trống không, mọi người đưa nạn nhân lên xe cấp cứu, dưới lầu còn có một đám phóng viên đang đợi phỏng vấn. Sau khi đội trưởng Hà xử lý xong mọi chuyện, tìm được Chung Bình “Có bị thương không?” Chung Bình lắc đầu “Không ạ.”Đội trưởng Hà gật đầu “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, rồi viết bảng kiểm điểm.”Người đồng đội nghe thấy, kêu lên “Đội trưởng!”Đội trưởng Hà cũng nhìn về phía anh ta “Cả cậu cũng viết một bản, hai người đều phải viết, có nghe hay không!”Chung Bình nghiêm túc nói “Vâng!”Đội trưởng Hà không để cho Chung Bình đi theo về SR, bảo cô nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, trước khi rời khỏi sân thượng, nhìn xung quanh, chỉ còn lại mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy, không có người dư thừa nào khác. Cô đi thang máy xuống lầu, sức lực gần như cạn kiệt, hỏi nhân viên công tác chỉ đường đến WC, cô chậm chạp đi qua. Đã sớm qua thời gian tan tầm, trong WC đã không có ai, Chung Bình bỏ tay xuống, miệng viết thương trên tay dính vào nước, đau đến mức khiến cô phải thở mạnh. Cô rửa lại mặt, chỉnh lại tóc tai trong gương, khẽ thở phào, ra khỏi WC. Đi ra cách đó không xa, có bóng dáng tựa vào tường, ánh sáng mờ mờ, Chung Bình chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng cao ráo, làn khói chầm chậm lượn lờ. Từ từ đến gần, bóng người dần rõ ràng. Chung Bình nhìn anh hai giây hỏi “Sao anh còn ở đây?” Lục Thích ngậm thuốc, liếc cô một chút. Hút ngụm cuối cùng, anh ném điếu thuốc đi, thùng rác “cạch” một tiếng, chắn trước mặt Chung Bình, lắc thứ gì đó trên tay, nói “Tay cô.”“Hả?” Lục Thích mở túi cấp cứu ra, túm lấy tay trái của Chung Bình đang bị thương, lấy bông băng để trên mặt vết thương, mở khăn tam giác, không ngừng quấn khăn quanh tay cô. Lục Thích nói “Vừa mới học xong cái này, lập tức áp dụng được vào thực tế luôn, cơ hội tốt thật.”Chung Bình lúc đầu còn giãy dụa, đối phương ra sức, cô không cử động nữa. Cô không nói lời nào, đứng im tại chỗ, để mặc Lục Thích băng cho mình. Băng thành tay heo, Lục Thích cầm lấy cổ tay cô ngắm nghĩa một lát, cuối cùng không nhịn được, lại chọc mái tóc vểnh lên của cô, cúi đầu nói “Nữ anh hùng, có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?”
Tám rưỡi trung tâm giám định tư pháp An Hàng mở cửa, Lục Thích mang một cô gái mang thai tóc tím từ trong xe ra. Vali ở ghế sau còn chưa kéo hết khóa, một đống quần áo và đồ trang điểm lăn ra, trợ lý Cao Nam vừa nhặt một lọ tinh dầu lên thì bị Lục Thích đá cho một cái. Lục Thích tinh thần phấn chấn nói “Đừng động vào, cậu vào trước đi!” Cô gái tóc tím bám víu cửa xe hô “Nhặt giúp tôi đi! Anh có biết nó đắt thế nào không! Anh bạo lực với phụ nữ có thai! Tôi phải báo cảnh sát! Cứu mạng!”Lục Thích đá cửa, kéo cô gái đi, “Ồ, phụ nữ có thai? Cô sao? Tôi còn nghĩ cô bị gối đè u mê rồi chứ, chơi cho lắm vào, còn học theo người ta bỏ nhà trốn đi!”Nhân viên công tác giữ một khoảng cách với hai người, cung kính đưa bọn họ vào phòng khách. Cao Nam đã được tư vấn xong quay lại nói “Có thể làm gấp, tám tiếng là có kết quả.”Lục Thích ngồi trên sô pha, vắt chéo chân hỏi “Bên phía Thẩm Huy thế nào?” Vừa hỏi một câu, anh đạp mạnh về phía bàn trà, tiếng va chạm chói tai qua đi, bàn trà đập vào cạnh cửa, cô gái tóc tím chuẩn bị chạy trốn sắc mặt trắng bệch, ôm bụng không dám nhúc nhích. Lục Thích chỉ vào bụng cô gái, khẽ nói “Lần sau tôi sẽ ra tay với nó!”Im lặng một lúc, Cao Nam mới trả lời “Mười phút nữa Thẩm Huy đến.”Mười phút sau, Thẩm Huy mang theo một chàng trai tầm hai mươi tuổi đi vào cửa, trên đường đi chàng trai không ngừng kêu la, ra sức minh oan cho bản thân, sau khi nhìn thấy cô gái tóc tím càng thêm kích động, “Ngay cả quần cô lão tử còn chưa cởi, mợ nó cô ngủ với người khác rồi nghĩ là tôi à? Tiện nhân!” Một chuỗi lời thô tục ân cần thăm hỏi tổ tiên đối phương, càng mắng càng hăng, khua chân múa tay, còn chưa đụng được đến một sợi tóc của đối phương, thì thắt lưng đã bị người ta đạp cho một cái, té ngã xuống mặt đất. Lục Thích thu chân lại, cởi áo khoác quất lên mặt cậu ta, quả đấm giáng xuống. Từ đầu đến cuối chỉ có mấy chục giây, tiếng gào thét vang lên mấy lần, nhân viên công tác mới có phản ứng, vội vàng gọi bảo vệ. Cao Nam nhả kẹo cao su đang nhai, che cho cô gái tóc tím sắc mặt ngày càng trắng bệch, nói “Đừng lo, cô đứng yên, cẩn thận đánh vào cô đấy.”Chiếc bàn đổ xuống đất, Lục Thích càng đánh càng hăng, không ai có thể tới gần kéo anh ra, Thẩm Huy vô cùng lo lắng, đang chuản bị tiến lên, đột nhiên thấy từ bên cạnh nhân viên công tác bên ngoài, một bóng người thon thả lướt gió vụt qua, nắm cổ áo Lục Thích, cánh tay vung lên, “Rầm.”Lục Thích ngã xuống sàn nhà trơn bóng, chống tay, ngẩng đầu lên, trong tầm mắt lờ mờ thấy người nọ đứng lên, giống như một người sắp chết vùng vẫy nhằm về phía anh, lại chợt bị người túm đi, đập mạnh tại chỗ. Giữa chiến trường chỉ còn một người đứng, người nọ mặc áo blouse trắng, dáng người nhỏ bé, mái tóc buộc đuôi ngựa, tóc mái che khuất đuôi mắt, mắt to miệng nhỏ, giống cô gái nhỏ dịu dàng. Lục Thích che phần mắt phải vừa nhức vừa đau. Vớ vẩn, ảo giác rồi. Mấy phút sau, Lục Thích chỉ vào vách tường nói “Nghiêm cẩn cầu thực, quy phạm độc lập, khoa học khách quan, công bằng chính xác?” Thẩm Huy trả lời “Đúng.”Lục Thích lại chỉ vào bên kia “Đơn vị công tác tiên tiến giám định tư pháp năm 2017…” Híp mắt lại nhìn chữ nhỏ, “Cục tư pháp thành phố Nam Giang, Hiệp hội giám định tư pháp Nam Giang, tháng 1 năm 2018.”Thẩm Huy lại đáp “Đúng vậy.”Lục Thích quay đầu, nhìn về phía cửa kính, cô gái nhỏ cúi đầu bộ dáng nhận sai, che mắt phải hỏi “Cô gái kia là ai?” Thẩm Huy nhịn cười, đáp “Là Chung Bình, Bình trong màn hình di động, trợ lý chủ nhiệm phòng thí nghiệm ADN.”Chung Bình thành thật nghe dạy bảo xong, ra khỏi văn phòng, đi về phía Lục Thích. Tiếng giày cao gót khẽ vang lên, khuôn mặt Lục Thích căng thẳng, nghiêm túc chờ đợi. Chúng Bình dừng lại trước mặt anh, dáng người chỉ bằng một nửa so với anh, chiều cao chỉ qua bả vai anh một chút, bóng dáng gầy nhỏ, Lục Thích cảm thấy nửa mặt bên vẫn còn đau. Chung Bình cúi đầu nhìn tờ khai trong tay, nói “Nước ối đã rút ở trong bệnh viện ạ? Tư liệu của Lục Học Nhi còn chưa điền hết, chờ cô ấy từ WC đi ra thì bảo điền nốt, nhà trai không chịu lấy máu, hi vọng mọi người nhanh chóng thuyết phục cậu ta, nếu không hôm nay sẽ không lấy được kết quả.”Mãi mà không nhận được câu đáp lại, Chung Bình ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Lục Thích cúi đầu nhìn cô, cười lạnh nói “Các cô có giám định vết thương chứ? Làm cho tôi một cái, trước hết chúng ta nói về thủ tục bồi thường đi.”Chung Bình nhếch khóe miệng, mỉm cười tạ lỗi “Quả thực là tôi làm anh bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, chuyện này phải theo trình tự pháp luật.” Dừng một chút, “Nhưng bạn của anh đang đề nghị hòa giải với chúng tôi, các anh có muốn thương lượng một chút hay không?” Lục Thích ôm cánh tay dựa vào tường, cười như gió xuân. Cao Nam cưỡng ép cậu nhóc kia lấy máu, đưa danh thiếp cho cậu ta, sau đó thương lượng tiền thuốc men, lại tìm được Phó chủ nhiệm Hà Tính, đưa danh thiếp nói “Xin chào phó chủ nhiệm Hà, tôi là Cao Nam trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Trượng.”Cao Nam quay lại phòng khách, nói “Bồi thường cơ bản đã thảo luận xong rồi, đồng ý giải quyết riêng.” Lại rỉ tai với Lục Thích, “Em tìm phó chủ nhiệm Hà Thích…”Lục Thích đã đói bụng, tùy tiện lấy gói bánh bích quy trên bàn trà bóc ra ăn, bên mép toàn vụn bánh, anh mới “ừm” một tiếng, bảo Thẩm Huy mang Lục Học Nhi về nhà, nhắn nhủ “Giám sát chặt chẽ nó, đừng để cho nó chuồn mất.”Lục Học Nhi tức giận đạp vào xe Lục Thích một cái, tiếng còi báo động inh ỏi vang lên. Lục Thích cười nhạo “Muốn anh khóa thẻ phụ của cô à.” Lục Học Nhi hét “Anh dám! Anh định giết dân lành à!”Lục Thích chỉ vào bụng “Anh mày giết nó trước!”Cuối cùng Lục Học Nhi ngậm miệng. Chờ hai người kia lên xe rời đi, Lục Thích quay đầu nhìn vào bên trong trung tâm giám định tư pháp, ngoài quầy lễ tân, không thấy bóng dáng ma quỷ nào. Tiếng động cơ gầm rú đi qua, Chung Bình từ trong góc chui đầu ra, khẽ lắc đầu thở dài, cô gái lễ tân cười nói “Đi rồi đi rồi, đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy mà.”“Ai sợ anh ta chứ.” Chúng Bình dựa vào quầy lễ tân, nói “Vóc dáng cao ráo, tỉ trọng không cân đối, đá một cái là bay.”Cô gái lễ tân buồn cười, nhéo hai má cô. Buổi trưa ăn ở căn tin, theo thường lệ Chung Bình gọi suất cơm đầy ự, nhóm đồng nghiệp khiếp sợ nhìn cô, Chung Bình vênh mặt, ưỡn ngực ngồi xuống. Tôn Giai Hủ để phần cơm xuống bên cạnh Chung Bình, hưng phấn nói “Lúc sáng tớ không có mặt, có chuyện gì vậy, cậu kể đi.”Chung Bình xúc cơm, nói ngắn gọn “Không phải chỉ là hai người đàn ông tranh cãi rồi đánh nhau, đập vỡ cả một cái bàn, kết quả giải quyết riêng thôi mà.”Tôn Giai Hủ hỏi “Cả hai người đều phải lấy máu?” Chung Bình lắc đầu “Người đàn ông mặc âu phục không cần, có lẽ là họ hàng của nhà gái, cùng một họ mà.”“Chưa chắc đâu, biết đâu anh ta biết mình bị cắm sừng, mới kéo gian phụ tới thì sao?” Chung Bình nhún vai, không tỏ thái độ. Bốn rưỡi chiều, kết quả xét nghiệm ADN được đưa ra, Cao Nam nghe xong điện thoại, nói “Không phải vẫn ủng hộ sao. Không phải là người đàn ông kia?” Trên trần nhà văn phòng ong ong, tiếng máy bay trực thăng bay từ tây sang đông, Lục Thích gác hai chân lên bàn làm việc, nghịch điều khiển từ xa, để cho trực thăng bay ra khỏi cửa, bay qua một đầu nhân viên nữ, cô gái sợ tức mức hét lên, ôm ngực chạy vào trong văn phòng “Ông chủ!”Lục Thích cười ha ha, để cho trực thăng bay trở lại. Anh bỏ điều khiển từ xa xuống, xoay ghế, in một chồng giấy, ném lên bàn nói “Số điện thoại di động và weibo của đám bạn, tổng cộng hơn ba trăm người, hơn một nửa đều là nam, tuổi từ mười lăm mười sáu đến năm sáu mươi tuổi, điều tra hết cho tôi. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày mang mười người đến trung tâm kia giám định, xem ai là cha ruột đứa trẻ trong bụng kia!”Cao Nam hỏi “Năm sáu mươi tuổi cũng phải làm?” “Ai biết khẩu vị của con bé đó như thế nào.”Khóe miệng Cao Nam nhếch lên, cầm chồng giấy “Tuân lệnh, ông chủ!”Bắt đầu từ hôm sau, trung tâm giám định vô cùng náo nhiệt, lượng công việc tăng nhanh chóng, Chung Bình bận đến mức chân không thể chạm đất, giẫm giày cao gót chạy trước chạy sau, khi đang uống nước thì bị người gọi lại “Tiểu Chung, giúp một chút.” Chung Bình kẹp tờ giấy trong tay, ôm lấy bình nước, đặt lên máy lọc, sau đó mở miệng phất tay “Không cần cảm ơn.”Buổi tối tan tầm, cô mới có thể thở, đá bay giày cao gót, thay giày và đồ thể thao, Tôn Giai Hủ nói “SR các cậu lại có huấn luyện?” “Không phải, tớ muốn đi leo núi.”“Đã mệt như chó mà cậu còn muốn tự ngược?” “Cậu biết gì chứ.” Chung Bình giơ cánh tay lên, bắp tay xuất hiện, “Rèn luyện phải kiên trì, nếu không ai thay bình nước cho các cậu đây.”Tôn Giai Hủ quét qua tay chân nhỏ xíu của cô, cào tóc cô “Bé ngoan, ăn cơm trước đã, à bắp tay của cậu kìa.”Chung Bình lái chiếc xe nhỏ, đưa Tôn Giai Hủ đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh mới mở trên phố buôn bán, đúng vào giờ ăn cơm tối người xếp hàng dài, Tôn Giai Hủ oán giận “Nói ăn tiệc lớn, cậu lại dẫn tớ đi ăn thức ăn nhanh.”Chung Bình nói “Chị gái à, em đang chạy theo thời gian đấy. Cậu muốn ăn gì?” Tôn Giai Hủ nhìn về phía tủ kính, báo thực đơn “Măng tây, thịt kho tàu, khoai sọ, cá rán, bông cải xanh, thêm phần gà nướng đi.”“Có gà mà không thể mang về, đúng là lạc hậu.” Chung Bình chỉ vào thùng cơm, nói với người bán hàng, “Cho năm phần cơm!”Tìm một cái bàn ngồi xuống, người bàn bên cạnh ánh mắt khác thường, Tôn Giai Hủ cắn đũa, thấp giọng “Buổi tối ăn nhiều như vậy không sợ no chết à!”Chung Bình cười, nhai đầy mồm nói “Sao ghen tị với tớ ăn hoài không béo chứ gì?” “Chết đi!” Tôn Giai Hủ quét sang bên cạnh, “Cậu cũng tiết chế chút đi.”“Tớ không ăn bọn họ, cậu cũng thế, nhìn lén họ làm gì.”Tôn Giai Hủ nói “Tớ nhìn lén á? Tớ mà phải nhìn lén sao, mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn mình ấy.”Thật sự mất mặt mà, Chung Bình ăn rất chậm, bạn trai gọi điện đến, Tôn Giai Hủ ôm túi bỏ chạy. Chung Bình đổi sang thìa, vừa ăn vừa chơi di động, người trong cửa hàng ồn ào náo nhiệt, ngọn đèn sáng đến chói mắt, cô đang cân nhắc có nên gọi người bán hàng chỉnh đèn tối đi một chút không, thì một bóng người ngồi xuống. Người nọ kéo chiếc ghế đối diện cô, ngồi ở lối đi nhỏ, hai chân vắt chéo, xấu xa cười với cô. Chung Bình im lặng mấy giây, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen, anh lại đeo một chiếc kính mát siêu to. Đối phương như thể nghe thấy tiếng lòng cô, từ từ tháo kính xuống, lộ ra bên mắt phải tím bầm. “Cô Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lục Thích châm điếu thuốc, hai chữ “chúng ta” kéo dài theo làn khói.
TRỜI VÀ ĐẤT, CÁCH NHAU MỘT SỢI DÂY THỪNGTác giả Kim BínhThế loại Hiện đại, nói về nghiệp vụ, cảm động, thực tế, có chút sủng, dài 65 chương + phiên ngoạiTình trạng Hoàn________________Lần đầu thấy tên truyện, dù chưa đọc qua giới thiệu nhưng tôi đã bị thu hút ngay sau đó. “Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng”, cái tên ấy làm tôi liên tưởng ngay một tình huống gì đó rất trớ trêu nhưng cũng rất hài hước, cho đến khi tôi bắt đầu đọc truyện. Tôi đã cảm thấy như mình bị lừa tình ấy, bởi ý nghĩa tên truyện không giống như suy nghĩ của tôi một chút truyện là tình cảnh nam chính Lục Thích bắt em gái mình làm xét nghiệm AND ở trung tâm. Vẻ ngoài bảnh bao nhưng lại có vẻ lất cất, liều lĩnh, coi trời bằng vung đã khiến ấn tượng của nữ chính Chung Bình về anh không mấy tốt đẹp. Chưa kể ngay sau đó, cô đã hạ đo ván Lục Thích, khiến anh “nhớ mãi không quên” về cô gái nhỏ nhắn, đầy nữ tính nhưng cũng rất mạnh mẽ phận cứ thế giao nhau, Chung Bình cứu Lục Thích khi anh gặp nạn trong núi. Qua tìm hiểu, anh biết cô là thành viên của SR – một đội cứu viện phi chính phủ. Có lẽ, bằng một sự thôi thúc khó hiểu nào đó mà Lục Thích đã đăng ký tham gia tình nguyện viên của SR, mặc cho Chung Bình khuyên anh không thích hợp với nơi nhiều lần cứu nạn, cứu trợ, cô và anh dần hiểu và cảm mến nhau. Tính cách Lục Thích khác hẳn với bề ngoài hằn học, ngang tàng của mình, anh nhạy cảm, hết mình với mọi thứ và có một sự dịu dàng rất riêng mà không phải ai cũng biết. Chung Bình cũng thế, cô không yếu đuối như bề ngoài của mình, cô mạnh mẽ, quyết đoán, kiên định nhưng đôi khi cũng mắc những lỗi rất chủ quan. Điểm nổi bật là cả hai nhân vật này được tác giả xây dựng rất có cá tính riêng, không hoàn hảo hay na ná những nhân vật trong truyện khác, mà hoàn toàn gần gũi với người thật nhất có câu chuyện là những quá trình cứu nạn của hai người và đội SR, từ lũ lụt tới động đất. Mỗi chuyến đi cứu viện luôn có những câu chuyện cảm động, những tình cảnh éo le chỉ khiến người đọc trắc trở không nguôi. Tác giả muốn khắc họa sự vất vả, lòng quả cảm của những người lính, các tình nguyện viên luôn ngày đêm luyện tập để nâng cao trình độ, chỉ mong đến khi cứu viện, họ có thể tăng thêm 1% sự sống cho những nạn nhân đang mắc kẹt đâu đó trong đống đổ nát, hoặc trong dòng nước nghĩa tên truyện của từ đó mà ra, “Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng” – đó là khoảng cách mà Lục Thích thấy được khi Chung Bình đu dây từ trực thăng xuống cứu nạn khi anh mắc kẹt trên núi. Là khoảng khắc khi bình minh vừa hé ở bên kia chân trời, xóa nhòa đi màn đêm u tối, niềm hi vọng là tới, cho những con người còn đang mắc kẹt dưới không hợp gu nhưng tôi đánh giá đây là một bộ truyện hay. Tình huống mới lạ, gay cấn, các nhân vật cũng có một cá tính rất riêng mà không phải tác phẩm nào cũng có được. Tuy nhiên, điểm trừ lớn nhất của truyện chính là văn phong, như một nồi hầm thơm ngon nhưng lại bị nêm quá nhạt vậy, hoàn toàn không truyền đạt được hết sức lôi cuốn của tác phẩm. Qủa thật, vì giọng văn ấy, không rõ là của người dịch hay của chính tác giả mà không dưới 2 lần tôi muốn drop rằng cuối cùng, tình huống truyện quá ổn bù lại khiến tôi quyết định rằng mình sẽ đọc hết. Do đó, nếu bạn nào không quá kén chọn giọng văn thì có thể tìm đọc truyện này, không ngọt ngào hường phấn và có đôi khi hụt hẫng nhưng sẽ không làm bạn thất vọng by An Dung HoaBìa Họa Gian Phi*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ...
Đứng ở cửa nói chuyện xong, mấy người đưa Lục Thích vào trong bức tường đối diện cửa, trên tườngviết “Đội cứu viện thái dương”, chữ nhỏ bên dưới “Sunrise Rescue”, logođội là “SR” phối hợp với hình ảnh mặt trời vừa một là khu làm việc, chất đống giấy tờ, trên mặt đất để mấy túi đồ có dán logo “SR”, bức tường phía đôngtreo đống cờ Mã cười giới thiệu “Số cờ thưởng này có một số là do cá nhân tặng, một số là đơn vị, bọn họ cũng giống nhưcậu Lục, cám ơn chúng tôi. Thực ra cũng không có gì, đối mặt với tainạn, khó khăn, giúp đỡ đồng bào tổ quốc là chuyện nên làm.”Lục Thích nhìn đống cờ thưởng, “Cứu nạn động đất, cùng chung hoạn nạn!”, “Hiến dâng vô tư, thái dương đầy tình người”, anh chỉ vào một cái ởphía sau nói “Hiến dâng vô tư, thái dương đầy tình người, quả thực lànhư thế.”Chung Bình mang hai chén trà đến, Cao Nam cám ơn nhận lấy, đến lượt LụcThích, anh nói “Để đó đi!” Dứt lời, lại đột nhiên thay đổi, “Đưa chotôi.”Chung Bình đưa cho Thích nhấp một ngụm trà, tiếp tụcnghe dì Mã giới thiệu. Đội trưởng Hà cao to lực lưỡng, không giỏi nóichuyện, thỉnh thoảng mới chen vào mấy câu, đi đến trước một tấm bảngtrắng, đội trưởng Hà mở miệng “Trên đó viết kế hoạch huấn luyện củachúng tôi.”Trên bảng viết kế hoạch huấn luyện trong hai tuần, chạy buổi sáng, cứuviện trong nước, đóng quân dã ngoại…, phía bên kia còn có một bảng, tình hình tháng 4 của SR đều ở trên đó, giống y như bản trên trang Thích im lặng liếc qua, tiếp tục nghe đội trưởng Hà nói về chi tiết cứu viện trong lát sau, nhóm đội viên lục tục tiến vào, nhóm sinh viên đi xe buýt cũng tới Mã nhiệt tình nói “Nếu cậu Lục cóthời gian thì có thể tiếp tục ở lại thăm quan, xem chúng tôi thực hànhtrang bị cứu viện cho sinh viên, giải thích thêm nhiều điều, có lẽ saunày còn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.”Lục Thích thuận thế nói “Vậy tôi cũng ở lại nghe một chút.”Trước đây đến SR thăm quan đều là các em học sinh, lần này là sinh viên, đều là thành viên của các nhóm hoạt động ngoài trời trong Bình và nhóm đội viên dẫn bọn họ dạo qua một vòng tòa nhà, tầng một là khu làm việc, tầng hai ba là phòng để trang thiết bị và nghỉ ngơi, cuối cùng dẫn bọn họ đến sân huấn luyện ở đằng sau tòa Thích đi theo nhóm người, lúc này Cao Nam mới có cơ hội hỏi “Ông chủ, hôm đó là cô Chung cứu anh à?”“Ừ.” Lục Thích Nam nghiêng đầu “Sao anh chưa từng nói?”“Có gì để nói chứ.” Lục Thích liếc bóng dáng đi đầu trong nhóm người, nói “Rất đáng để khoe sao?”Diện tích sân huấn luyện không lớn, thứ nổi bật nhất là một bức tường leo, cao chừng năm sáu nay không thực hành leo sân chất đống các loại thiết bị cứu viện, Chung Bình và một chàng trai khác trong đội phụ trách giới thiệu và thực Bình nói “Có đủ loại thiết bị cứu viện, cứu viện vùng núi, hỏa hoạn, trong nước, mỗi loại cứu viện đều có trang bị riêng.”Sinh viên nữ vây quanh nghe cô giới thiệu, Lục Thích đút tay vào trong túi đứng xa hơn một chút.“Đây là camera dưới nước, thăm dò sóngâm nanomet.” Chung Bình chỉ vào đống trang bị cứu viện trong nước, chậmrãi giới thiệu, “Nó giống như dây thừng cấp cứu, có hiệu quả phản quang, rất có lợi trong cứu viện ban đêm; hai áo cứu sinh, đây là áo khoác,đây là thắt lưng.”Một sinh viên nữ hỏi “Có thuyền cứu nạn không?”Chung Bình nói “Có, nhưng hôm nay không chuẩn bị.”Tiếp theo là một đống xẻng quân dụng, các loại cứu viện khẩn cấp, đèn, trang bị cứu viện động viên nữ hỏi “Chị từng tham gia cứu viện động đất chưa?”Chung Bình suy nghĩ, im lặng ba giây,mới lắc đầu “Còn chưa, nhưng đội chị đã từng tham gia, nếu các em cóhứng thú, để chị bảo bọn họ kể cho nghe.”Sinh viên nữ tò mò “Vừa nhìn thấy chị, em đã muốn hỏi, chị bao nhiêutuổi, gia nhập SR bao lâu rồi? Không phải nói chưa tròn 25 sẽ không được gia nhập SR sao? Nhìn chị vẫn còn rất trẻ.”Lục Thích không biết khi nào đã đi tới chỗ đội sinh viên nữ, ngồi xổm xuống, trên tay cầm một chiếc xẻng quân dụng ngắm Bình cười nói “Hiện tại chị là đội viên chính thức, em đoán xem chị bao nhiêu tuổi?”Lục Thích đang nghịch xẻng quân dụng đột nhiên mở miệng “Thế nào cũng phải hai lăm hai sáu, nghề nghiệp của côấy là xét nghiệm ADN.”“Oa… ADN!”“Vậy chị không phải làm pháp y, giúp cảnh sát phá án sao?”“Kể cho chúng em nghe một chút về vụ án giết người đi.” Đề tài bị chệch hướng, Chung Bình bất mãn nhìn Lục Thích, Lục Thích cắn điếu thuốc chưa châm, hếch cằm với lát sau, cuối cùng đã kéo được đề tài trở Bình và đội viên nam cùng giảnggiải về cứu viện vùng núi. Đội viên nam thay trang bị, Chung Bình giớithiệu “Đây là trang bị chúng ta phải mang theo khi tham gia cứu việnvùng núi…”“Sợi dây thừng dài khoảng năm mươi mét, có thể nhấc được trọng lượng lớn nhất là hai tấn. Các em xem này, đây là ròng rọc, đây là nút kéo lên,đây là nút hạ xuống…” Chung Bình thêm đồ trên người đội viên nam, lúcnày trên người đối phương trang bị một đống đồ, bộ dáng có thể lên đường làm nhiệm vụ bất cứ lúc nào, “Master lock, oxtail, rock plug * đươngnhiên không thể thiếu chính là mũ bảo hiểm, bất cứ lúc nào trước hếtchúng ta cũng phải bảo đảm an toàn cho chính mình, sau đó mới có thể cứu được nạn nhân.”* Master lockOxtailRock plugSinh viên nam hỏi “Tất cả trang thiết bị này bao nhiêu tiền? Chúng ta tự bỏ tiền ra mua sao?”Đội viên nam liếc mắt, nói “Không tínhlà đắt, nhưng cũng không rẻ, trang bị này khác với mọi người, mọi ngườichỉ tham gia hoạt động ngoài trời không cần mua những thứ này.”“Mọi người có quỹ để mua những thứ này?”“Tất cả trang bị của chúng tôi, kinh phí đều đến từ hỗ trợ cá nhân và doanh nghiệp.”Đột nhiên có người nói “Vậy máy bay trực thăng thì sao? Tôi xem tin tức hai tuần trước các anh cứu một đám người Alice leo núi, sử dụng máy bay trực thăng, trước đó tôi muốn sờ vào trực thăng, kết quả chả thấy đâu.”Đội viên nam nở nụ cười, Chung Bình nói “Cũng có trực thăng, nhưng phân đội Nam Giang của chúng tôi không có, phân đội kia cũng là được nhândân hỗ trợ.”Bạn sinh viên tiếc Bình gật đầu “Cứu viện trên không mà không có trực thăng, đúng là buồn nhỉ,” cảm thán, “Nhưng cũng không đơn giản đâu.”Lục Thích ôm cánh tay, không biết đang nghĩ thiệu xong hạng mục cuối cùng, giờ đến lúc thực hành, đây là điểm mạnh của Chung Bình, tất nhiên là cô ra biến mất một lát rồi xuất hiện trởlại, đứng trên đỉnh bức tường cao năm mét, đứng yên được buộc dây đeo an toàn, nhìn xuống phía cả mọi người ngẩng đầu, nhìn cô gáiđưa lưng về phía mặt trời. Mười một giờ sáng là lúc ánh mặt trời rực rỡnhất, trở thành phông cảnh che chở phía sau Chung phải để sau thắt lưng, tay trái nắmchặt dây thừng, xoay người, lưng thẳng, đầu gối thẳng, dáng người nhẹnhàng, cô nhanh chóng rơi xuống mặt là hạ xuống khẩn cấp, các sinh viên đều nóng lòng muốn Thích châm thuốc, nheo mắt lại rít thuốc, làm như không nhìn thấy hừ một làm mấy đội, nhóm đội viên hướngdẫn mọi người hạ xuống khẩn cấp. Đội trưởng Hà biết Lục Thích và ChungBình quen nhau, cố ý phân Lục Thích cho cô, Chung Bình không suy nghĩnhiều, nghiêm túc làm giáo viên hướng buộc dây an toàn trước, đứng dưới đất hướng dẫn.“Anh nhìn cẩn thận, tay trái ở phíatrước, tay phải ở phía sau, tay phải khống chế tốc độ, tốc độ chậm lại,tay trái khống chế phương hướng, không cần nắm chặt, nắm hờ là đượcrồi.”Dây thừng vòng ngang thắt lưng cô, giữ chặt cô, đồng phục màu vàng vừangười, càng mang lại sự khác lạ. Lục Thích quan sát một lát, nói “Nghecũng đơn giản đấy, để tôi thử xem.” Chung Bình dừng lại “Tôi còn chưa nói xong.”“Thực tiễn quan trọng hơn lý thuyết, cô có giảng một ngày một đêm cũng không bằng tôi tự mình thực hiện.”Chung Bình “…”Lục Thích cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi màu xám và quần âu. Vócdáng anh cao, dáng người cân đối, bình thường có lẽ ít vận động, bởi vậy không có cơ bắp, không có cảm giác khỏe mạnh cường tráng, chỉ có cảmgiác bướng bỉnh, khinh thường, lười biếng, liều là duy kì muốn sinh viên nữ còn chưa trải đời đềubị anh hấp dẫn, châu đầu ghé tai bàn tán. Chung Bình chả quan tâm, buộcdây thừng cho anh, giải thích điểm mấu đầu tiên Lục Thích thử loại trang bị này, ngồi yên đeo dây an toàn, trên lưng và đùi đều có thắt lưng, hơi mất tự Thích ngắt lời Chung Bình đang giảng lý thuyết “Ân nhân cứu mạng, nguyên lý quán tính gì đó không cần nói,nói điểm quan trọng đi.”Chung Bình muốn phớt lờ anh, cô quan sát một chút, điều chỉnh tay Lục Thích, “Tay phải anh nắm ở chỗ này, đúng chính là chỗ này, rộng hay chật là do anh cảm nhận.”Bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt lên mu bàn tay anh, lại giúp anh đặt các ngón tay, cơ thể Lục Thích hơi căng thẳng, cúi đầu, đối phương đang chuyêntâm nói chuyện, tóc mái che mất đuôi mắt, chạm vào lông mi cô, lông mikhẽ chớp xong, dường như đang tự hỏi bước tiếp theo nên giải thích như thế nào, cô gãi mu bàn tay hóa ra có bốn chỗ lõm.“… Tay trái đâu, không phải tôi vừa nói đừng nắm chặt sao, nắm chặt là hỏng đấy.”Lục Thích dời tầm mắt, ừ một tiếng, bỏ tay trái Nam đứng cách đó không xa, thấy mộtngười cúi đầu, một người ngẩng đầu, chỉ cách một cái đầu, dần dần dựavào gần hơn, anh ta cúi đầu, nhả viên kẹo cao su đang ăn cùng đã đến phần thực hành, Chung Bình mang Lục Thích lên đỉnh dưới đi lên trên chỉ cảm thấy rấtcao, từ trên nhìn xuống lại cảm thấy hoảng hồn, theo bản năng Lục Thíchlui về phía sau mấy bước, nhăn mặt cau mày, điều chỉnh tâm trạng chotốt, lại tiến lên hai bước, cách rìa tường ngày càng Bình kéo anh “Đợi một lát, anh làm gì vậy.”Lục Thích nói “Sợ cái gì, không rơi được đâu.”Chung Bình đưa cho anh mũ bảo hiểm và găng tay “Đeo vào.”Lục Thích đeo từng thứ một, lại nghe Chung Bình giảng giải lần nữa “Nhớ kỹ, thực sự không cần sợ hãi, phía dưới có lót đệm, đội viên của tôi ởbên dưới bảo vệ.”Lục Thích nghe thấy bốn chữ “Không cần sợ hãi”, liếc cô một theo hướng dẫn của Chung Bình, LụcThích học theo bộ dáng cô, xoay lưng, tay trái để lên phía trước, tayphải để phía sau, ngẩng đầu, đối mặt với ánh sáng rực đột nhiên nhìn về phía Chung Bình “Cô rơi từ trực thăng xuống cũng là như vậy?”Chung Bình sửng sốt, lắc đầu “Khônggiống nhau, hạ xuống khẩn cấp từ trực thăng chỉ cần một sợi dây thừng là được, anh không nên thử nghiệm tùy tiện. Lần hạ xuống khẩn cấp này anhđã nhớ rõ nội dung quan trọng chưa, tụt vài cái đi.”Lục Thích cười, không trả lời cô, xác định vị trí, anh vẫy tay, nhảy chưa bao giờ nghĩ có một ngày anhđứng trên bức tường cao năm mét nhảy xuống, lưng thẳng, bên tai vang lên tiếng của Chung Bình, tay phải khống chế tốc độ, tay trái nắm hờ, vèomột cái, anh rớt từ trên cao xuống.“Oa…” Tiếng vỗ tay vang lên bốn vẫn còn đập thình thịch, mạo hiểm kích Thích ngẩng đầu, trên bầu trời, Chung Bình đứng trên cao nhìn xuống phía dưới.
trời và đất cách nhau một sợi dây thừng